Tôi lại trên xe buýt, lần này đã cẩn thận đặt ghế cửa sổ. Xe từ Madrid đi Granada, 5 tiếng, €21.
Vậy là tôi rời Madrid. Nếu đời cứ trôi theo cách thông thường thì sẽ chẳng bao giờ quay lại đây. Tôi thích Madrid hơn tôi nghĩ, dù khởi đầu giữa hai chúng tôi quá tệ. Buổi sáng đầu tiên ở đây, từ lãnh sự quán Morocco bước ra, ngay lúc đó, tôi không biết mình nên đi đâu làm gì trong cái thành phố này. Tôi băng qua đường, ngồi xuống cái ghế gỗ trước một nhà thờ nhỏ. Lúc đó nắng xiên nhẹ, chiếu qua tán lá cây, và có mấy đứa con nít chạy chơi. Trong đầu tôi thực tình không có nổi một ý nghĩ nào.
Vậy mà rồi chúng tôi đã ổn thoả thắm thiết với nhau.
Tôi lỡ mất thứ nổi tiếng nhất của Madrid: đời sống về đêm. Ngay dưới đường chỗ hostel tôi ở thôi, tất cả chỉ sôi động kể từ sau nửa đêm, ầm ĩ nhất là cỡ 1-2 giờ sáng. Luôn có một lý do gì đó, hôm thì quá mệt sau một ngày dài đi bộ, hôm thì rất có dấu hiệu cảm cúm. Thật ra có cái nào đáng gọi là lý do đâu. Chỉ là không phải lúc nào mình cũng muốn thứ hay nhất tốt nhất.
Có một chuyện tương tự. Hồi 7 năm trước bọn tôi đi Tibet. Lịch trình là sáng hôm đó đi Everest base camp. Từ hostel chúng tôi ở đến base camp hình như chỉ hơn 500m, và chỉ cần ngồi lên xe lừa kéo. Từ cửa hostel đến chỗ xe lừa có vài mét, nhưng chỉ mấy bước là tôi đã thấy không ổn. Lúc đó tôi đang bệnh kinh lên được và rất yếu. Rồi tôi quyết định ở nhà. Sau này nghe em Hương kể, tôi mới biết trên chuyến xe lừa đó, mọi người đã rầy tôi ghê lắm. Cái tội không cố gắng chút nào, đã lên đến đây rồi mà.
Trong nhóm, tôi là người duy nhất không biết mặt mũi cái base camp ra sao. Nhưng tôi đã có một buổi sáng vô cùng ấm áp trong bếp. Tôi ngồi sát bếp lò, hong vớ và găng tay trên nắp nồi, đợi tụi nó ấm lên rồi mang vào. Khi bớt ấm, tôi lại tháo ra hong tiếp. Cứ như vậy, như vậy mãi. Tôi vẫn còn nhớ băng ghế gỗ đó, cái nồi to đùng trước mặt, và trên bàn có mấy bình thuỷ nước sôi. Đó mới là base camp của tôi.
Sau này hễ có người hỏi đã đi Everest base camp rồi à, tôi lại bối rối không biết nói sao cho đơn giản.
Trong đời mình, tôi đã nhiều lần bỏ lỡ thứ tốt nhất. Như base camp ở Everest. Như night life ở Madrid. Như một số thứ khác nữa. Đó chỉ đơn giản không phải là base camp của tôi.
Nếu Everest mới đúng là base camp của bạn – thì càng tuyệt chớ sao. Tôi nghĩ riêng điều đó thôi đã là một mối duyên lớn – là mình nhận ra được base camp của mình. Và mình chọn nó. Chỉ riêng điều đó thôi đã tốt biết bao. Có thể không phải lúc nào base camp cũng chọn bạn, nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi.
Everest base camp của tôi ở Madrid là 2 buổi chiều.
Buổi chiều thứ nhất là lúc ngồi ngắm nhà thờ Roman nhỏ kế bảo tàng Del Prado, lúc đó tôi đợi đến 6g chiều để lấy vé miễn phí. Gió nhiều đến mức phải núp sau ba lô thì mới bật được hộp quẹt. Tôi không hút thuốc lá. Nhưng tôi có 2 gói thuốc trong hành lý cho 1 năm (nhưng không có hộp quẹt :)). Chỉ để đốt vào những lúc mất bình tĩnh, hoặc vào những lúc tuyệt đối hạnh phúc. Tôi đốt điếu thuốc đầu tiên vì lý do thứ hai (không, cái lãnh sự Morocco đã dắt tôi đi từ Barcelona đến Madrid không đáng một điếu nào cả).
Buổi chiều thứ hai là lúc uống tách cà phê nóng ở Cafe Commercial.
Và những thứ làm nên base camp của tôi ở Madrid:
Và còn một buổi trời mưa theo đuôi nhóm nhảy múa xôm tụ trên đường (thành ra sổ mũi cho đến giờ), lười chưa đổ hình ra được 🙂