Tag Archives: xe buýt

Đi Madrid không ngồi ghế cửa sổ

Tôi đang trên chuyến xe buýt từ Barcelona đi Madrid. Bây giờ là 11g17, và xe vừa rời trạm dừng đầu tiên là Montblanc. Ngộ thiệt đó, tối nay về phải tìm xem cái Montblanc này có liên quan gì đến cây bút mà tôi sẽ không bao giờ mua không.

Nãy giờ tôi chỉ ngủ. Mỗi lần tỉnh dậy, tôi cố dùng hết sức để chống hai mắt lên, nhưng nó cứ tiếp tục sụp xuống. Được vài lần rồi thôi, không chiến đấu nữa. Chúng tôi – tôi và cơn buồn ngủ duyên dáng này – thoả thuận với nhau: thì ngủ thôi (chớ biết sao!!!), rồi lâu lâu tỉnh dậy xem phong cảnh (được chắc tối đa 2 phút) rồi ngủ tiếp.

Tôi cho rằng tất cả nguyên do là tôi không được ngồi ghế cửa sổ (chớ không phải là tối qua thức đến 1g sáng). Hôm qua tìm được quầy vé xong phấn khích quá đã quên dặn luôn. Và nãy giờ tôi cứ nhấp nhổm nhìn ra phía sau coi còn cái ghế cửa sổ nào trống không. Thậm chí lúc trèo lên xe lại đã giải thích với bác tài xế là con muốn ngồi ghế cửa sổ. Bác ấy không nói tiếng Anh, nhưng rõ là rất hiểu tôi muốn gì. Bác bèn lanh lẹ dắt tôi đi ra sau xe. Nhưng hỡi ôi (đúng như quan sát ban đầu), không còn ghế trống, và cái bọn ngồi sau đó đã ngủ hết cả.

Tôi ấy à, nếu tôi ngồi ghế cửa sổ, tôi sẽ không bao giờ ngủ (hoặc chỉ tối đa là 2 phút thôi).

Hai bên đường có lúc là cây cối lổn nhổn, có lúc là cánh đồng (và thôi cái chuyện cửa sổ cửa siếc đi!). Cái chị da đen ngồi kế tôi đang bấm điện thoại, bác già ghế trên chơi sudoku trong cuốn sổ nhỏ (thiệt đáng nể chớ!), anh ghế bên đã thức dậy đọc báo, và toàn bộ còn lại thì ngủ.

Sáng nay Uyên đưa tôi ra bến xe – tên là Barcelona Nord. Bọn tôi đi metro rồi đi bộ. Cái ba lô lớn của tôi nặng 10kg. Và hễ cứ đi bộ là nó lại có vẻ nặng lên, kỳ lạ thiệt. Hồi ở Venice, tôi đã rà soát lại xem có cái gì vứt bớt được không. Nhưng tất cả đều đã tối giản hết mức, không hiểu vứt cái gì. Phải chi mà mình cứ đi như chim bay.

Trước khi lên xe, bọn tôi ôm nhau. Tôi ghét chia tay lắm, nhưng tôi thích những cái ôm như vậy. Chặt, và yêu quý. Tôi đi tiếp một mình, Uyên ở lại một mình. Sẽ rất khác những ngày trước đó.

Nói chuyện đi xe buýt, đi lại ở Tây Ban Nha đắt quá, đắt hơn so với lúc ở Venice. Cái vé buýt đi hơn 600km này là €32. Metro cũng đắt (€2 cho một lần, và hình như €13 cho 2 ngày). Nhưng metro ở Barcelona đi rất tiện, Madrid hình như còn dày đặc hơn.

Hồi nhỏ tôi thích đi xe đò kinh khủng. Thời mà ghế ngồi trên xe làm bằng loại nhựa nylon đan lại cứng ngắc rất ê mông, và đi từ Sài Gòn về Sóc Trăng mất cả ngày dài. Tôi ngồi ghế cửa sổ (lại bắt đầu!), nhìn ngó hai bên đường, và thích thú vô cùng. Tất cả ước mơ của tôi lúc đó là cái xe cứ đi hoài, đừng bao giờ tới nơi. Tôi nghĩ phải chi mà quê ông ngoại xa thêm nữa, đi hết mấy ngày mới tới chẳng hạn. Điều tuyệt vời nhất là khi đến bắc Mỹ Thuận. Xe xếp hàng dài, người buôn bán đông đúc náo nhiệt. Tôi thò đầu ra cửa xe, ngắm tất cả những mâm đồ ăn chào mời đi qua. Nem, trà đá, mía ghim, kẹo… tất cả được “trình bày” rất bắt mắt. Thích nhất là nhìn những mâm bán cơm; cơm và thức ăn đựng trong bọc nylon để mở, bốc khói. Tôi còn nhớ cái làn khói nghi ngút bốc lên từ mỗi bịch cơm, nhìn ngon lành vô cùng, ngay lúc này nghĩ đến cũng thèm. Nhưng tôi chưa bao giờ biết mùi vị của nó ra sao, mấy cái bịch cơm bốc khói đó; má nói là dơ, không được ăn 🙂

Và ảnh chụp bằng iPad

Trạm dừng đầu tiên ở Montblanc

20130925-202235.jpg
Trên đường đi

20130925-202806.jpg
Trên xe buýt Alsa có chỗ cắm tai nghe, nên thay vì nghe playlist tủ trong iPod, bạn có thể nghe nhạc trên radio

20130925-203341.jpg